CHUYỆN TÌNH NÀY AI ĐỌC XONG CŨNG BẤT NGỜ VỚI CÁI KẾT!

Cô 30 tuổi, xinh đẹp, da trắng, mảnh mai, nhưng hồng nhan đa truân. Con gái cô bẩm sinh đã bị thiểu năng trí tuệ. Rồi chồng cô đột ngột qua đời.

Về sau, cô đã quyết định tái giá với một người đàn ông lớn hơn cô 15 tuổi. Ông ấy là thợ mỏ, thu nhập bao nhiêu thì không nói, chỉ là nếu như xảy ra tai nạn, thông thường nạn nhân sẽ được bồi thường bảy, tám trăm triệu.

Chồng sau của cô có chút tật ở chân, vừa già vừa khó coi, miệng méo mắt lệch… Ông ấy tự biết mình không xứng, nên coi cô báu vật vậy. Tiền ông kiếm được, toàn bộ đều đưa hết cho cô, nhưng mỗi tháng cũng chỉ khoảng 3 triệu, trừ đi các khoản chi dùng cho cơm ăn áo mặc thì cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Cô thật sự không cam tâm. Cô con gái ngốc của cô sau này còn phải cần rất nhiều tiền nữa, bản thân cô cũng không muốn sống với ông cả đời như vậy. Đôi lúc cô nghĩ vụng, lỡ ông bị tai nạn, cô sẽ lấy vài trăm triệu tiền bồi thường rồi bỏ đi. Cô biết, nghĩ như vậy thật ác độc, nhưng lại là điều chân thật nhất…

Cô mua quần áo mới, phấn son tô điểm, liếc mắt đưa tình với người hàng xóm…

Có người nói cho chồng cô hay. Ông chỉ cười: “Cô ấy ở nhà cô đơn buồn chán, ăn diện một chút thì có sao đâu”. Thật ra, trái tim ông đau nhói, ông không muốn thấy cô phóng đãng như vậy.

Cô nói muốn ăn quýt, ông liền đi ra tận thị trấn mua, nhưng lúc đi không có nói với cô. Cũng ngay lúc đó, tại hầm mỏ xảy ra tai nạn. Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là số tiền bồi thường.

Bao nhiêu thi thể được khiêng ra, cô nhìn xem từng người từng người một, nhưng không thấy ông.

Bỗng ông ôm giỏ quýt đi đến trước mặt cô, ngây thơ như đứa trẻ: “Cho em này. Anh đi ra thị trấn mua quýt cho em, vậy nên đã thay ca với người khác!”.

Cô khóc òa lên, không phải xúc động vì thấy ông bình an, mà là biết sẽ không có tiền bồi thường.

Ông lúng túng: “Anh không sao, em đừng sợ”. Ông tưởng cô sợ hãi lo lắng cho mình.

Khi ăn trái quýt, trong lòng cô cảm thấy bản thân mình thật không ra gì.

Ông yêu cô, yêu thương cả đứa con gái ngốc của cô… Ông lén lên núi trồng cây, mỗi tháng trồng được khoảng bốn năm chục cây. Có người hỏi để làm gì? Ông cười trả lời rằng: “Trồng cho hai mẹ con họ, sau này khi tôi chết rồi, thì số cây này cũng đã lớn, có thể nuôi sống hai mẹ con họ”.
Lời này đến tai cô, khiến cô rơi nước mắt.

Cô bị nhiễm phong hàn. Ông không quản ngày đêm chăm sóc cho cô. Nửa đêm tỉnh dậy, thấy chồng đang ôm chân mình, cô hỏi: “Anh ôm chân em làm gì vậy?”.

Ông đáp: “Để lúc em tỉnh dậy, anh sẽ biết được, nếu như em phải đi vệ sinh sẽ có người dìu em”.

Lần này cô òa khóc, nghẹn ngào nói: “Anh đúng là ngốc mà”.

Bệnh khỏi rồi, cô khuyên ông: “Anh đừng đi làm ở khu mỏ nữa được không? Chỗ đó lúc nào cũng có tai nạn rình rập, hôm trước lại chết mấy người nữa, em thật sự rất sợ”.

Lần này cô thật lòng, bởi vì cô đã nghĩ thông suốt rồi, con người là quan trọng nhất, người không còn nữa, thì cái gì cũng đều không có nữa.

Sau đó, cô nghiêm túc hẳn, không có đi đây đi đó nữa, cũng không còn trang điểm quyến rũ nữa. Cô mở một tiệm tạp hóa nhỏ, hàng ngày đứng tựa cửa chờ ông trở về.

Ít lâu sau, ông đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, mới làm việc được một lúc, mồ hôi đã đầm đìa. Ông uống thuốc giảm đau, mỗi lần năm sáu viên, nhưng ngực vẫn cứ đau.

Ông lén đi ra thị trấn khám. Bác sĩ nói, ung thư thời kỳ cuối, nhiều nhất chỉ sống được hơn 3 tháng nữa, muốn ăn gì thì hãy cứ ăn, đừng có làm khổ bản thân mình.

Đi ra chợ, ông tiêu hết toàn bộ số tiền mang theo, mua quần áo mới cho cô, áo khoác hoa cho con gái, son phấn, nước hoa… nhưng không có mua một món gì cho bản thân mình.

Sáng hôm sau, ông đến khu mỏ cũ làm việc.
Cô nói: “Đừng đi, chỗ đó rất nguy hiểm!”
Ông cười hì hì, cuối cùng vẫn đi.

Ông nói với ông chủ: “Hãy sắp xếp cho tôi phần công việc khó nhất, có mệt tôi cũng không sợ”. Ông chủ đương nhiên đồng ý, cử ông xuống hầm mỏ sâu nhất. Khi cơn đau kéo đến, ở trong bóng tối ông thầm gọi tên cô.

Đi làm được 3 ngày, hầm bị sụp, ngập nước. Ông vốn dĩ vẫn có cơ hội chạy thoát được, nhưng ông nghĩ, nếu có được tiền bồi thường, cô và con gái cả đời không cần phải lo nghĩ nhiều nữa. Thế là, ông không chạy, cũng không kêu cứu.

Hay tin dữ, cô tất tả chạy đến nơi, dùng tay gắng sức đào bới ngoài cửa mỏ, hai tay đều chảy máu. Nhìn thấy thi thể của ông, cô gọi tên của ông, khóc lóc kêu gào thảm thiết: “Em không muốn! Em không muốn! Anh đừng bỏ em, đừng bỏ em, làm ơn đừng bỏ lại em mà!”.

Từ trong túi áo của ông rơi ra giấy chẩn đoán của bệnh viện. Lúc này cô mới hiểu rằng, chồng cô đã dùng sinh mệnh của mình để yêu thương cô lần cuối cùng.

Tình yêu là 1 cảm xúc rất thiêng liêng…khi yêu ai đó thật lòng người ta có thể làm bất cứ việc gì, hi sinh những quyền lợi và lợi ích của bản thân để bảo vệ che chở và mang những điều tốt đẹp đến với người mình yêu.

Chúng ta không biết trước được sẽ ở bên ai đó trong bao lâu, chúng ta không biết trước được điều gì sẽ đến ở tương lai, chúng ta chỉ có thể hiện hữu tốt nhất ở giây phút hiện tại…Hãy trân trọng từng phút giây, trân trọng từng kỉ niệm, trân trọng từng khoảnh khắc, trân trọng những điều tốt đẹp và người ấy mang lại…THỜI GIAN QUA ĐI KHÔNG BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI..HÃY ĐỂ LẠI NHỮNG KÍ ỨC YÊU THƯƠNG cho nhau.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *