CHUYỆN GHEN GHÉT Ở ĐỜI ? SAO TRÁNH KHỎI?

Người với người , Sống với nhau có ai 100 người vừa lòng hết 100 người, chuyện ghen ghét là chuyện bình thường. “ Trâu cột ghét trâu ăn”, “gà ghét tiếng gáy” phải chăng là chuyện bình thường trong cuộc sống?

Mình hơn người ta, người ta ghét; mình thua người ta , người ta cũng ghét. Họ đối xử tệ bạc sỉ nhục lăng mạ, chửi rủa đủ điều, mặc dù tôi không có chuyện gì, không có lỗi gì với họ hết mà vì họ nổi khùng kên xử sự với tôi như vậy.

Tôi sẽ chấp nhận những lời nặng nề của họ đúng như ngài Huyền giác nói : “ Oán ác ngôn ấy công đức” , xét lời dữ ấy là công đức. Như vậy chẳng những tôi không ghét, không chấp nhứt những lời nặng nề của họ mà tôi còn trao tặng hoa chiến thắng cho họ nữa.

Như mình bị người ta ăn hiếp, họ đụng ngã mình, thay vì nhăn mặt hay chửi lại thì mình phải nói : “ Bạn giỏi lắm, chúc mừng bạn đã thắng tôi” còn không nói được thì đưa 2 ngón tay lên : “ bạn đã thắng tôi”. Như vậy là chúng ta sống rất là an ổn.

Trong cuộc đời này người nào cũng có tự do hết. Người ta có tự do làm khổ mình thì mình cũng có tự do là chấp nhận hay không chấp nhận việc làm khổ của họ.

Người ta có thể xô mình té nhưng mình có thế cười được, không sao hết.  Và chúng ta nhớ đi trên đường đời này là đang đi trên bờ vực thẳm, nếu người ta ăn hiếp mình , người ta lấn mình mà mình né thì người rơi xuống vực thẳm sẽ chính là họ. Không phải là mình muốn hại họ nhưng đó là việc do họ gây nên. Nhân quả mà, người gieo nhân ác thì phải gặt quả ác. Điều đó nhất định thôi. Đó là chuyện của cuốc sống, không phải trời hay quỷ thần hại họ mà do chính họ gây nên, cũng như không phải trời đất giúp mình mà chính mình đã giúp mình. Như vậy chúng ta đừng có quan trọng về việc ganh ghét của người khác.

Nhớ rằng con gà mới ghét tiếng gáy, con trâu mới ghét chỗ cột nhưng mình là con người nên không ghét tiếng gáy và cũng không ghét chỗ cột, phải giữ như thế thì tâm mình mới an .

Khi có người đối xử tệ bạc với mình, trong lòng mình có cái gì đó bò ra thì sao ?  Phát hiện điểm mặt liền, tránh bỏ và đẩy lui nó đi .

Chuyện do người chứ không do mình thì thôi và như vậy chúng ta nghe được tiếng nói của người nhưng lòng mình vẫn an ổn được.

Phải biết rằng trong “ cái nghe” không có sự sỉ nhục và lăng mạ.

Trong âm thanh có từ ngữ sỉ nhục và lăng mạ nhưng trong cái “ biết nghe” , cái “ tính nghe” thì hoàn toàn không có cái gì gọi là sỉ nhục hay lăng mạ. Vì trong cái “ tính nghe” hoàn toàn không có gì hết, nên chúng ta mới nghe được lời khen ngợi của kẻ khác, nếu trong đó có lời lăng nhục thì khi người khen, mình sẽ không nghe được.

Cái nghe của mình nó lìa khen ngợi và sỉ nhục, đó chính là TÁNH NGHE. Đó mới thực sự là ta nghe. Như vậy lúc bấy giờ là ta sống được bằng chính ta.

Nếu chúng ta không sống như vậy mà nghe trong âm thanh có tiếng sỉ nhục này nọ là chúng ta sống bằng người. Chủ mất rồi khách làm chủ mà khách xâm nhập vào nhà của mình thì bao nhiêu báu vật của mình mất hết. Phải nhận định chỗ này.

Rõ ràng trong con người của mình có 1 năng lực nghe rất là kỳ diệu. Trong cái nghe đó không có âm thanh nên mình giải thoát được trên những âm thanh. Ở trên những điều gọi là lăng mạ và sỉ nhục, mình sẽ nuốt những lời cay đắng của họ 1 cách ngọt xớt và mình còn tặng cho họ 1 vòng hoa chiến thắng và như vậy minhg là kẻ thấp mình trong khi chung đụng với người, mình quý và thương được người.

Tâm an lạc trước những ganh ghét hơn thua

Những lời này nói đơn sơ vậy mà nhiều khi cả đời mình thực hiện không nổi. Tâm an lạc không cần phải có thần thông mà làm được nhưng điều này thì thật là hay. Chỉ cần luyện tập nâng dần tư duy và trí tuệ sau mỗi lần cọ xát thực tế, con người sẽ dần trưởng thành và vô ưu hơn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *