Nhìn Ra Bản Chất Thực Sự Của Mình

Nhìn Ra Bản Chất Thực Sự Của Mình

Đôi khi chúng ta phức tạp hóa nhiệm vụ của chúng ta trong cuộc đời này và tự gây ra áp lực cho mình. Về mặt bản chất, điều duy nhất chúng ta phải làm trong cả cuộc đời, hoặc những cuộc đời sau đó, chỉ là ra quyết định sẽ chọn điều gì trong khoảnh khắc hiện tại – khoảnh khắc vĩnh hằng không bao giờ mất đi.

Biết được điều này, bạn sẽ nhận ra rằng thời gian là không có thực. Thời gian mà bạn nói tới đơn thuần là sự chuyển động của những trải nghiệm. Khi bạn cho rằng mình là những trải nghiệm đó, khi bạn đồng hóa mình với một cơ thể có thể sinh ra và chết đi, lúc đó bạn phóng chiếu ra thời gian.

Nhưng nếu bạn nhận ra mình là cái đang quan sát, cái luôn đứng yên và biết mọi thứ, cho dù lúc bạn ngủ, thức, đánh răng, chạy bộ, ăn sáng, nó luôn luôn ở đó. Khi đó, thời gian không còn ý nghĩa nữa, mọi thời gian đều cô đọng trong khoảnh khắc hiện tại vĩnh hằng của người quan sát.

Bên trong tất cả mọi người đều có Cái Đó. Khi bạn đọc bài viết này, đôi mắt bạn đang đảo ngang dọc, não bộ bạn nhảy số, nhưng Cái Đó thì luôn ở đó, tĩnh lặng quan sát tất cả.

Ngay cả khi mọi thứ đang hỗn loạn, lúc bạn đang tức giận, đang đau đớn, đang chạy bứt tốc trong một trận bóng đá, thì Cái Đó vẫn luôn ở đó, tĩnh lặng, như tâm của một cơn bão. Bạn phải thường xuyên ý thức về điều này, vì nó chính là bản chất thật sự của bạn.

Bạn nghĩ tồn tại quá khứ và tương lai? Bạn nghĩ bạn có thể sống trong quá khứ và tương lai? Không đâu, đó chỉ là một ảo tưởng, một sự phóng chiếu của tâm trí.

Thực chất hành động sống trong “quá khứ” cũng là một lựa chọn của tâm trí trong khoảnh khắc hiện tại. Việc suy tính về “tương lai” cũng vậy. Không có lúc nào bạn không sống trong hiện tại, đơn giản là bạn không thể sống ở đâu khác. Chỉ là bạn chọn “trải nghiệm những suy nghĩ về quá khứ” trong hiện tại mà thôi.

Ồ, lúc này bạn có thể thấy mắc cười. Bạn có thể dừng đọc bài viết này vài giây. Sau đó thì sao, bạn vẫn ở trong hiện tại. Bạn lại đọc bài viết tiếp. Sau đó thì sao? Bạn vẫn đang ở trong hiện tại, bạn chỉ vẫn ở đó mà thôi, chẳng đi đâu cả.

Cái thay đổi chính là trạng thái của não bộ, của chuyển động của một “bộ phim” mà bạn đang xem thông qua đôi mắt của mình. Có lẽ bạn đã ngồi ở rạp chiếu phim này khá lâu rồi, bạn xem lâu tới mức bạn nghĩ mình là nhân vật trong đó. Thật kỳ lạ!

Bạn có thể đi qua Mỹ, về Việt Nam, đi Đà Lạt, về Sài Gòn, bạn 10 tuổi, bạn 20 tuổi, bạn 50 tuổi. Nhưng bạn chẳng đi đâu cả, bạn vẫn ở đó, ý tôi là Bạn, với chữ B in hoa.

Vậy thì 1000 năm sau thì bạn vẫn ở đó, vẫn ở cái “nơi” mà bạn đang ở. Bạn chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác. Bạn chuyển từ góc nhìn ở Đà Lạt sang góc nhìn ở Sài Gòn. Bạn chuyển đổi cơ thể từ một đứa trẻ thành cơ thể của một ông già. Nhưng bạn vẫn ở đó, bạn vẫn là ý thức, và khoảnh khắc hiện tại vẫn cứ mãi ở đó.

Có khi trước đây bạn đã là một chiếc lá, một cái cây, một đám mây, một hạt cát. Bạn phủ nhận điều này, bạn nói rằng “tôi chưa hề nhớ mình là một cái cây.” Bạn không thể nhớ, bởi vì cái cây làm gì có bộ nhớ. Ngay cả trong hiện tại bạn cũng chẳng nhớ gì cả. Chỉ khi ai đó gợi mở cho bạn bằng một câu hỏi về quá khứ, bạn mới bắt đầu nhớ.

Bạn bắt đầu lục lọi những ký ức của mình, nhưng đó chỉ đơn giản là những hoạt động gợi nhớ của não bộ.

Nó giống như bộ nhớ của một chiếc điện thoại, bạn trải nghiệm cơ thể này từ nhỏ đến lớn, bạn bật camera mọi lúc và bạn lưu mấy cái video ở đó. Khi tôi hỏi về quá khứ của bạn, bạn lục lại video cũ để xem, rồi bạn trả lời tôi.

Vậy thì bạn đâu phải cái điện thoại đó, bạn là người đang sử dụng nó cơ mà. Và khi chiếc điện thoại này hư hỏng, bạn mua một chiếc điện thoại mới. Chiếc điện thoại mới đó chẳng có video hay dữ liệu nào, nên bạn không thể lục lại và xem chúng.

Vậy thì bây giờ nó giống như bạn chuyển từ cơ thể này sang cơ thể khác. Bạn không thể nhớ gì cả, vì não bộ của “bạn” đâu hề chứa những dữ liệu của cơ thể cũ.

Vậy nên bây giờ bạn đã loáng thoáng biết mình là ai. Bạn là người sử dụng điện thoại. Nói cách khác, bạn là người trải nghiệm các chức năng của cơ thể, hoặc là chức năng của một cái cây, một hạt bụi.

Tôi gọi cơ thể bạn là chiếc Iphone thông minh, còn cái Cây là chiếc điện thoại cục gạch phiên bản cũ. Cái cây thì ít chức năng hơn cơ thể người, nó không thể nhìn, không thể nói. Cũng giống như điện thoại cục gạch chỉ có thể dùng để nghe gọi chứ không thể xem youtube, quay phim hay chụp hình.

Vậy khổ đau của con người bắt đầu từ đâu?

Bắt nguồn từ sự nhầm lẫn bản chất của mình với một thân thể. Sự nhầm lẫn này khiến cho bạn có những suy nghĩ suy thoái. Bạn lo âu, sợ hãi, ham muốn, ghen tị, thù ghét. Đương nhiên là bạn có quyền trải nghiệm những suy nghĩ này, có quyền lựa chọn nó.

Nhưng nó trở thành vấn đề khi bạn bị cầm tù bởi những suy nghĩ và cảm giác khổ sở đó mà không thể thoát ra. Nó giống như điện thoại của bạn cứ chiếu đi chiếu lại những cảnh tượng đen tối và không thể dùng nó cho những việc khác. Bạn không còn lựa chọn nữa, mất đi tự do, bạn biến thành nô lệ.

Có nguyên nhân nào đó đã khiến điện thoại của bạn bị như vậy? Nhưng nếu xem xét với tư cách một con người, thì việc đồng hóa mình với những vấn đề của cơ thể gây ra cho bạn chuyện đó.

Đây chính là địa ngục, một vòng lặp lẩn quẩn những trải nghiệm tiêu cực mà bạn không thể thoát ra. Địa ngục không phải một nơi mà bạn đến, nó là trạng thái của tâm thức. Không ai đày đọa cả, chính bạn tạo ra nó.

Nhưng khi ngừng đồng hóa mình với một cơ thể, đột nhiên mọi suy nghĩ suy thoái biến mất. Những điều đó không còn sức nặng đối với bạn và chúng không còn đe dọa bạn nữa. Vì bạn nhận ra mình là cái không thể nào bị đe dọa, nỗi sợ của bạn chỉ là những ảo tưởng. Lúc đó bạn tự do, thoát khỏi cõi địa ngục mà chính bạn đã tạo ra.

Tôi thấy việc bạn đau khổ rất giống với chuyện ai đó nghiện điện thoại. Điện thoại mang đến cho chúng ta nhiều lợi ích, mở rộng thế giới quan của chúng ta. Cơ thể này cũng vậy, nó cho ta rất nhiều trải nghiệm tuyệt vời của các giác quan.

Nhưng khi nghiện điện thoại, bạn không thể thoát ra khỏi nó, khỏi sự kích thích và lôi cuốn mà nó tạo ra. Bạn bị nhốt ở đó. Và thay vì dùng nó để khám phá những vùng đất và những kiến thức mới, để nới rộng tâm thức của bạn, bạn giam mình trong những phản hồi kích thích, những trải nghiệm suy thoái.

Cơ thể này rất trung lập, quan trọng là cách mà bạn sử dụng. Bạn phải yêu và chăm sóc cơ thể của chính mình như cách bạn giữ gìn độ bền của chiếc điện thoại. Chỉ là đừng để những công cụ mà bạn sử dụng kiểm soát lại bạn. Đó là mấu chốt của vấn đề. Hãy nhận ra bản chất của mình là gì.

Và chỉ riêng điều đó thôi sẽ mang lại cho bạn tự do, tình yêu, bình an, niềm vui và phúc lạc. Bởi vì bản chất của vốn đã là những điều đó. Bạn chỉ lầm tưởng mình với những điều giả tạo.

Khi đó, cơ thể sẽ là một món quà Thượng Đế trao cho bạn để trải nghiệm công trình vĩ đại của Ngài. Để bạn có thể góp phần xây dựng nó, sáng tạo nó với vai trò là một Thượng Đế nhỏ. Nếu vũ trụ là một đại dương, bạn chính là Thượng Đế ẩn chứa trong một giọt nước

Vậy thì nhiệm vụ của bạn trong đời sống chỉ đơn thuần là sáng tạo ra điều gì đó trong khoảnh khắc hiện tại. Bạn có thể chọn những suy nghĩ lo âu, nhưng cũng có thể sống hết mình với vũ điệu đang hiển bày của vũ trụ.

Bạn có thể chọn cảm xúc hối hận về một vấn đề, cũng có thể chọn cách nhìn vào sự thật và giải quyết nó. Bạn có thể chọn sợ hãi, nhưng cũng có thể chọn tình yêu.

Bạn có thể chọn hỗn loạn, và bạn cũng có thể chọn lấy bình an. “Vũ trụ chỉ đơn thuần là một bài kiểm tra trí thông minh”. Hạnh phúc, đau khổ, tự do, tù hãm, thiên đường, địa ngục, tất cả đều nằm trong tay bạn, ngay khoảnh khắc này. Bạn tạo ra mọi thứ.

Tác giả: Bá Kỳ

—————————————–
VÒNG NGỌC PHÚ QUÝ – Truyền Thống & Uy Tín
(Chuyên vòng cẩm thạch tuyển chọn)
– Có giấy kiểm định tại Các Trung tâm uy tín.
– Hỗ trợ giao hàng toàn cầu (Global Delivery)
—————————————–​
Cửa hàng (New): 19A1 Hồ Ngọc Cẩn, phường Tân Thành, quận Tân Phú, Sài Gòn
• Mở cửa: 9h – 17h
• Hotline: 0971 730 132

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *