Tất cả những điều “có lợi” cho bạn đó khiến bạn cảm thấy yêu một người, và khi bạn quen với cảm giác đó khi ở bên họ, dần dần chính bản thân cũng bị lệ thuộc về mặt tình cảm, cảm xúc vào họ lúc nào không hay. Và bạn ngộ nhận rằng bạn rất yêu họ, bạn cho rằng vì rất yêu nên bạn mới khổ đau như thế khi không còn họ nữa. Thực chất bạn chưa chắc đã yêu họ, mà bạn yêu cái cảm giác của bạn khi ở bên họ mà thôi, bạn không muốn mất đi những cảm giác mà bạn đang nhận được, bạn cần có nó, bạn làm mọi cách để có lại được điều đó, bạn muốn chiếm lấy họ, kiểm soát họ, bạn có cảm giác trống trải, mất mát không thể lấp đầy khi họ rời đi. Hãy hỏi bản thân, bạn thực chất rất yêu họ hay chỉ là rất yêu bản thân mình? Nếu thực yêu họ thì chỉ cần nhìn thấy họ, cảm thấy họ đang rất hạnh phúc ở đâu đó, thậm chí bên một ai đó khác vậy là đủ rồi, bạn yêu họ sao lại phải cảm thấy khổ đau khi họ hạnh phúc bên người khác?
Có nhiều cô gái từng hỏi tôi “có phải tình yêu dành cho một người càng ít thì mình càng bảo vệ được bản thân khỏi khổ đau không chị.” Tôi nói với bạn ấy rằng “Hãy yêu thật nhiều vào, yêu đến tận cùng của mọi cung bậc yêu thương, yêu bằng tất cả từng cảm nhận trong từng tế bào trên cơ thể, yêu đến nỗi không còn bất kỳ một giới hạn nào, đồng thời tại cung bậc ấy cũng không còn bất kỳ nỗi sợ mất mát nào, không còn bất kỳ mưu cầu muốn sở hữu nào, yêu càng đậm sâu trái tim càng giải thoát, yêu càng rộng lớn trái tim càng tự do, tự do trong nội tâm hạnh phúc”.
Đến đây bạn có nhận ra bạn thực chất rất yêu mình không? Chỉ là yêu mình chưa đúng cách, chưa chân thật nên tự khổ đau bất tận. Sau khi không có được điều mình muốn nơi người khác, bạn như một con thú nhỏ bị thương, bạn giận dữ thu mình vào lớp vỏ rồi tuyên bố “TỪ NAY QUAY VỀ YÊU BẢN THÂN MÌNH”. Bạn làm mọi thứ bù đắp cho bản thân, mua sắm, làm đẹp, làm mọi điều mình muốn, đáp ứng mọi nhu cầu, mọi đòi hỏi của bản thân, … Bạn cho rằng bạn đã rất yêu mình nhưng tại sao, tại sao BẠN VẪN KHÔNG HẠNH PHÚC? Bạn tưởng rằng bạn đang rất yêu mình, nhưng có chắc không? Bên trong lớp vỏ của việc yêu bản thân đó là sự giận dữ, là vô vàn nỗi sợ, là tổn thương chồng chất, là chẳng hiểu gì về bản thân mình, là mệt mỏi đến nỗi nhiều khi không còn muốn tô son điểm phấn vì không biết để ai nhìn.
Bạn ạ! Trạng thái YÊU BẢN THÂN không đến từ một lời tuyên bố trong giận dữ. Yêu bản thân là hành trình quay trở về bên trong, chiêm nghiệm, tư duy sâu lắng, là hành trình cho một chữ NGỘ về những giá trị thực sâu sắc nhất bên trong con người bạn. Là một trạng thái nhận biết, thấu cảm và trân quý những sự thật bên trong bạn, từ đó hiển lộ một sự rung động tự nhiên, một tình yêu sâu sắc chân thật với chính mình và tình yêu đó được nuôi dưỡng lớn lên từng ngày trong một nội tâm hạnh phúc.