Một chút suy ngẫm trong những ngày đại dịch…

ĐẠI DỊCH LÀM CHO CHÚNG TA NHẬN RA ĐƯỢC ĐIỀU GÌ?
ĐÃ ĐẾN LÚC CHÚNG TA CẦN PHẢI THỨC TỈNH
 Đâu là Đấng tối cao thật sự của bản thân ta ?
Phải chăng chính là hơi thở này ?
– Hơi thở này quyết định sự sinh tồn.
– Còn hơi thở này thì còn sự sống. Mất đi hơi thở này thì sự sống đâu còn nữa…
Không còn sự sống này thì có còn nhà cửa, của cải, vật chất, tiền tài, bà con họ hàng thân thích, cha mẹ anh chị bạn bè …?
 Từ trước đến nay chúng ta thở một cách rất tự nhiên, vô cùng tự do ,và chúng ta nhận được hơi thở từ không khí một cách miễn phí nhưng có bao giờ chúng ta biết ơn đến hơi thở quý báu này?
 Những gì chúng ta có được từ đâu? Nếu không có hơi thở thì chúng ta có gì? Vậy thì cội nguồn của sự có đấy là ở đâu?
Đấng tạo hoá, vũ trụ, ơn trên đã ban tặng cho chúng ta từ không khí, ánh sáng, đất đai, nguồn nước cho đến hơi thở này có phân biệt là già -trẻ, gái- trai, giàu- nghèo, mạnh -yếu gì ko? ….
Lúc sinh ra Chúng ta có gì ? Sau khi chết đi chúng ta mang theo những gì?
Từ khi mới lọt lòng, Chúng ta được thọ nhận toàn những điều quý báu từ Trời Đất mà không hề có sự toan tính gì, chúng ta được xài miễn phí , bao la, vô hạn…
Những gì chúng ta có được là từ đâu? cũng là từ sự vay mượn của Đất Trời có phải vậy ko ạ? nhưng chúng ta nghĩ rằng đó là điều tự nhiên và đương nhiên mình được có, và chúng ta đã sống như thế nào???
– Chúng ta yêu thương đồng loại hay ganh ghét đố kị lẫn nhau ?
– Chúng ta bảo vệ tài nguyên thiên nhiên hay khai thác kiệt quệ?
– Chúng ta bảo vệ bầu không khí hay làm ô nhiễm?
– Chúng ta ăn uống đơn giản thanh nhẹ hay giết hại động vật để ngon miệng cho mình? Chúng ta mang lại bình an hay sự chết chóc cho các sinh linh khác ?
-Có những cái tưởng chừng bình thường nhưng lúc mất đi thì cái bình thường đều trở nên thật quý giá
– Chúng ta nuôi nhốt những con vật, Chúng ta cầu bình an nhưng lại gieo những hạt giống bất an ? Sợ hãi, đau đớn?
– Chúng ta tiết kiệm hay lãng phí những gì mà mình được nhận?
– Chúng ta chỉ biết than Trời trách Đất, chúng ta cho rằng mình thiếu thốn đủ thứ mà không nghĩ rằng mình còn có đủ hơi thở này, có đủ sự sống này, có đủ sự tồn tại trên Trái Đất này…đâu ai lấy đi của ai cái gì đâu? Tất cả cũng đều theo quy luật tự nhiên Nhân Quả tuần hoàn, chúng ta ai cũng muốn nhận điều tốt lành nhưng có bao giờ tự hỏi mình đã gieo được điều gì tốt đẹp ? ? ?
Chúng ta nghĩ mình tài giỏi, mình thông mình, mình giàu có, mình thế này thế nọ, thử hỏi ko có hơi thở này thì mình là ai?
…còn rất nhiều điều chúng ta cần tự vấn và thay đổi…
 NHƯNG CÓ LẼ CHÚNG TA CẦN PHẢI BIẾT ƠN, QUAY ĐẦU, CÚI ĐẦU, SÁM HỐI những gì mình đã làm và YÊU THƯƠNG …
Yêu thương hơi thở này, yêu thương sự sống này, yêu thương những mối nhân duyên xung quanh mình, yêu thương đồng loại đang hằng ngày đối diện với đau thương, yêu thương những con vật đã từng bị giết hại đau đớn…
ĐÃ ĐẾN LÚC CHÚNG TA CẦN PHẢI THỨC TỈNH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *